Tuesday, November 30, 2010

Cali mùa lá đỏ

Những rừng phong với sắc vàng, sắc đỏ của lá, của những vỏ cây màu trắng mốc thếch, xù xì luôn là nỗi ám ảnh đầy mê hoặc đối với những bước chân lãng du. Có thể là ở Kyoto (Nhật Bản) hay Seoul (Hàn Quốc); hoặc là khu rừng phong bạt ngàn ở đất nước Nga xa xôi… Và những vạt rừng phong trải dài ngút tầm mắt ở California (Mỹ) cũng không là ngoại lệ.
Bắt đầu từ sau Ngày Lao động (Labor Day) hồi tháng 9, những khu rừng phong đã bắt đầu ngả sang hai sắc màu vàng, xanh. Lá phong vẫn chưa rụng nhiều. Những con đường đi vào rừng ngập tràn sắc nắng. Cỏ xanh hai bên vệ đường cứ mơn man từng bước chân du khách.
Đến khoảng cuối tháng 9, đầu tháng 10 đã thấy những mảng lá phong màu đỏ ấm, như muốn làm bớt đi cái lạnh giá của cuối thu, đầu đông. Sắc lá xanh không còn thẫm màu, như cố vương vấn chút tiết trời đầu thu.
Thế nhưng, dẫu cho ánh nắng có chói chang đến mấy, thì tiết trời lành lạnh cũng đủ để nhuộm vàng, tô đỏ cho những vòm cây phong. Cứ như trên bầu trời lấp lóa bao nhiêu là những cầu vồng đa sắc sau mưa.
Và đến tháng 11, khi mùa Lễ Tạ ơn đến thì rừng phong đã đỏ thẫm một màu. Ánh nắng đã khiến cho sắc trắng vỏ cây phong bớt nhợt nhạt như hồi đầu thu.
Năm nay, Lễ Tạ ơn rơi vào ngày thứ năm, liền mạch với những ngày nghỉ cuối tuần. Thế nên, người dân California sau buổi tiệc với gà tây, với khoai tây, với thịt nhồi, với nước sốt trái cranberry và nhất là không thể thiếu bánh bí ngô truyền thống lại đưa nhau vào rừng dạo chơi.
Lúc này, màu nắng chiếu xuyên qua những tán lá phong đỏ thẫm đã vàng sóng sánh màu mật ong hổ phách ngất ngây bao ánh mắt đang mê mải ngắm nhìn.
Chiếc lá phong vàng úa rơi khẽ khàng khiến du khách Việt ngẩn người nhớ những câu thơ trong bài Tiếng Thu nổi tiếng của nhà thơ Lưu Trọng Lư:
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô.
Dẫu đang ở trên đất Mỹ nhưng những chiếc lá phong đỏ ối lẻ loi trên thân cây cứ khiến du khách nhớ da diết bài thơ "Mùa lá rụng" của nữ sĩ người Nga - Olga Fyodorovna Berggolts:
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Những con đường hun hút đầy biểu cảm, đầy chất thơ như thế cứ níu kéo biết bao bước chân độc hành. Rừng phong California chỉ đơn giản là vậy mà đã nắm níu chúng tôi đến thể nào.

No comments:

Post a Comment