"Có một mùa hoa cải,
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng
Có một mùa hoa cải
Nắng vàng trong mê mải
Cầm tay em bối rối
Anh nói rồi chia phôi
Chiến tranh không ước hẹn
Sợ làm con bướm trắng
bay dạt chiều ven sông..."
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng
Có một mùa hoa cải
Nắng vàng trong mê mải
Cầm tay em bối rối
Anh nói rồi chia phôi
Chiến tranh không ước hẹn
Sợ làm con bướm trắng
bay dạt chiều ven sông..."
Mùa về khi những cơn gió đầu đông se se lạnh, cũng là lúc những bông cải trổ hoa vàng rực một khoảng trời mênh mang... Gió đưa thoang thoảng đâu đây nồng nàn mùi hoa cải, cái hương vị đặc trưng đó của hoa cải cứ ngập ngừng... ngập ngừng trong mỗi bước chân qua để rồi mỗi lúc đi xa lại nhớ hoài cái mùi hương hăng hắc rất bịnh dị ấy nơi quê nhà.
Giữa một cánh đồng cải vàng ta như lạc giữa chốn thần tiên với bao mơ ước thầm kín của một thời con gái ngây ngô lần đầu tiên biết vu vơ trước một ánh mắt thiết tha. Giữa mênh mông là hoa, ta cảm thấy mình thật giàu có như một nàng công chúa trong vương quốc của màu vàng thân thương.
Khi những cơn gió lạnh tràn về, trên cánh đồng lại sáng bừng một màu vàng rực rỡ đam mê. Những cánh hoa khoe mình trong cái tiết trời khắc nghiệt ấy để mang lại cho đời một vẻ đẹp thầm lặng chốn đồng quê mà vấn vương trên từng nẻo đường ta đi.
Ai đã từng một lần ngồi ngắm những cánh hoa, hẳn sẽ còn nhớ mãi trong sâu thẳm cái hương nồng ngan ngát giữa bốn bề với màu vàng hoa cải nơi chốn đồng quê.
Có lẽ với tôi, hoa cải không chỉ đẹp trong những bức tranh mà nó còn hiện hữu phảng phất đâu đây với mùi hương rất lạ, hoa cải
Quê tôi vào mùa này, hoa cải đã vàng rực khắp cánh đồng trong mùi hương đặc biệt của hoa cải. Nhớ ngày ấy tôi theo chị ra đồng, nhìn những luống cải đang trổ bông vàng rực xen lẫn màu xanh của cây hành, tỏi. Tôi sững sờ nhìn nó say mê, háo hức vội bỏ cả dép chạy chân trần trên đất để với tay hái những bông hoa vàng rực rỡ ấy. Từng cánh, từng bông rơi phấn khắp mặt, đầu tóc đều dính phấn hoa khiến chị bật cười khi nhìn thấy tôi trong tay ôm nguyên một bó hoa cải vàng.
Dư âm bài hát hoa cải đợi hôm nay ngân vang trong dòng nhạc lại khiến tôi đắm mình trong màu hoa cải của những ngày xưa nơi quê nhà trong mỗi mùa hoa cải.
Ấn tượng với tôi về hoa cải, là lần đó dị ứng với phấn hoa nên về nhà bị nổi ban khắp người nhưng khoảnh khắc được giơ tay hái những bông hoa cải vẫn mãi mãi in đậm trong tôi môĩ lần nghĩ về hoa cải.
Sau bao lần về thăm lại quê , tôi cứ đưa mắt tìm kiếm cái màu vàng ấy trên cánh đồng xa xa, nhưng hình như nó chỉ còn là dĩ vãng. Phần vì hoa có giá trị kinh tế rất thấp nên, người dân ở đó đã không còn trồng cải nữa mà thay vào đó là một loại cây khác với thu nhập khá hơn. Nên giờ đây mỗi lần vè thăm quê , tôi như thấy thiếu đi một điều gì đó rất thân thuộc vào mùa này. Mùa hoa cải ngày xưa... !
Anh xa rồi xa mùa hoa cải ấy
Vẫn nở vàng bát ngát chốn làng quê
Anh xa rồi bỏ quên mất ước mơ
Giữa cải vàng hương nồng nàn rất tội
Để chiều nay ai thì thầm bối rối
Hoa nở rồi anh về lại không anh?
No comments:
Post a Comment