Thursday, November 18, 2010

Những mùa hoa gởi lại



Quy Nhơn - những ngày tháng 9, gió và nắng khẽ khàng lướt trên từng con phố nhỏ. Cái nhợt nhạt của nắng, cái se se của gió khiến hồn người nao nao giữa một chiều núi xa thoảng chút sương mờ, biển dịu êm và hiền hoà, bàng bạc in dấu mây trời. Gió vẫn thường qua đây, nắng cũng vậy, cả những mùa hoa trên phố đến và đi thật nhanh, cứ theo tiết mùa mà luân chuyển, mà đổi thay, gởi lại cho ai cả một mùa những nhớ nhung. Mong đợi...


Tôi nhớ khi bé dạo trên con đường Trần Phú vào những trưa hè, hai bên bóng phượng rợp đầy, màu hoa rực một góc phố. Bóng những tà áo dài thiếu nữ thướt tha, dịu dàng lướt qua như mộng ảo. Đâu chỉ là chiếc giỏ xe chở cả mùa hè mà giấc mơ của tuổi thơ tôi cũng hằn in lên những cánh phượng.

Hàng phượng reo vui trong nắng, thỉnh thoảng trút những chiếc lá vàng vụn bay theo gió. Có khi dưới gốc phượng lấm tấm vàng màu lá, bọn trẻ con hái những búp phượng chơi trò chọi gà, sơn móng tay... Phượng - theo cách nói của Xuân Diệu, là “hoa học trò”, và những cây phượng trên con đường Trần Phú ấy, thực sự đã bỏ lại những mùa hoa “học trò” cho thời cắp sách đến trường của biết bao người Quy Nhơn. Nghe bảo, ngày xưa, các anh chị ở trường Cường Đễ, Trưng Vương gọi tên đường này là "đường phượng bay"... Nghe cứ như đường phố này là một khuôn nhạc của ca khúc Trịnh Công Sơn không bằng. Nhưng ngẫm lại thấy cũng hay, "đường phượng bay" hay quá đi chứ, nhất là nhờ đó mà người ta có thêm chút ý thức bảo vệ cây xanh.

Tôi nhớ những ngôi nhà phủ đầy tigôn trên một con hẻm ở đường Nguyễn Thái Học. Loài hoa tim vỡ hồng đến xuyến xao, hoa như nở quanh năm, nhành quấn quýt nhành. Vậy mà có một sớm thức dậy, ngang qua nhà, không thấy hoa nở, cả ngày như thiếu điều chi. Có lần, người chủ đi vắng một thời gian dài, dây leo và hoa phủ cả lối vào, thả ngập những khung cửa. Cánh cổng của căn nhà vắng chủ hấp dẫn đến mức tôi đã dừng bước, đến và ngó vào sân trong. Chợt thấy mình như lạc vào những thế giới cổ tích, nơi nàng công chúa ngủ trong rừng đang say giấc, chờ đợi nụ hôn của chàng hoàng tử để đánh thức dậy cả một thế giới đang chìm trong những cơn mơ. Không được như thành phố ngàn hoa Dalat nhưng hoa cũng được như thế đấy.

Lang thang khắp phố Quy Nhơn, cả xưa và nay, đâu đâu ta cũng dễ bắt gặp những nụ hoa vừa chớm nở, những đoá hoa theo mùa và cả trái mùa làm đẹp cả con đường, góc phố. Phố Quy Nhơn giờ đây, ngoài phượng, tigôn, đã được điểm tô thêm những hàng bằng lăng mơ mộng, cả những cây điệp vàng, ô môi vàng nở rộ khi đến mùa...

Trong những đêm tháng 9 này, tôi nghe khắp phố phường Quy Nhơn sực nức mùi hoa sữa. Mùi hoa nồng nàn, nồng gắt vốn không nhiều người thích, số phận hẩm hiu ấy đâu phải lỗi của hoa. Những mùa phượng, bằng lăng qua đi qua, nhiều người nhớ, nhưng mùa hoa sữa qua rồi, có mấy ai hay!

Hoa đôi khi trở thành chứng nhân. Hoa đào là chứng nhân đặc trưng của Dalat. Hoa dã quỳ chứng nhân cho thời khắc giao mùa ở Tây nguyên. Những cư dân đã sống nhiều năm ở Quy Nhơn nhớ hoài cội bông giấy ở ven đường Nguyễn Huệ. Cội bông giấy già này dễ chừng đã có trăm năm tuổi. Đã có biết bao thiếu nữ chọn cội bông này làm nền cho những bức ảnh kỷ niệm, họ ôm cặp vào lòng, mắt mơ mộng và dáng mới e ấp làm sao. Những câu truyện tình trong các tiểu thuyết thường gắn với những loài hoa đẹp: lan, hồng, huệ... Và có những đôi lứa yêu nhau đã hẹn thề dưới những gốc hoàng hoa.

Với Quy Nhơn, những người dân yêu thành phố này sẽ luôn nhớ mãi những mùa hoa thật đẹp của nó, cho dù đã qua hay đang đến thật gần...

No comments:

Post a Comment