Lần nào về quê nó cũng ghé thăm nhỏ Oanh. Lần này phải lặn lội qua bên kia sông. Nhỏ Oanh lại theo chồng qua bên này làm vườn. Thân gái thị thành ngày nào giờ không khác gì thím Bảy kế bên nhà. Âu cũng là số ông à. Con người ta càng ngày càng gần đô thi, còn tui thì cứ dời càng sâu vào xứ khỉ ho cò gáy này. Nhỏ bạn gái nó nhìn ra dòng sông trước mặt Ngày tui dời nhà dìa đây, tự nhiên cây ô môi mé sông nở quá chừng chừng. Nó nhìn theo, một màu tím ngan ngác mặt sông. Buồn quá! Gió lùa qua mặt sông! Trong những đứa bạn nó, nhỏ Oanh lấy chồng sớm nhất. Những ngày ngập tràn mùi yêu qua mau khi hai vợ chồng lao vào kiếm sống nuôi 3 đứa con nheo nhóc. Làm ruộng, nuôi tôm, nuôi cá giờ lại làm vườn vì nghe nói dừa đang có giá.
Bất chợt nhỏ Oanh hỏi nó: Ông nhớ anh Hùng không?
- Hùng nào?
- Thì anh Hùng học trên mình một lớp đó!
- À, nhớ rồi. Hình như ổng đi nước ngoài rồi mà
- Ảnh mới dìa
- Rồi sao?
- Hôm bữa tui đi chợ ngoài thị xã gặp ảnh. Ảnh nói vẫn còn thương tui ông à. Đến tuổi này mà chưa có vợ!
- Rồi bà nói sao?
- Tui có nói được gì đâu! Phải chi…
- Bà tiếc hả. Hồi đó bà chê ông Hùng công tử quá, thích thằng chồng bà phong trần, lãng tử. Giờ thì bà phong trần theo chồng rồi đó.
Nhắc ông Hùng nó mới nhớ. Hồi xưa, ông Hùng học trên tụi nó một lớp mê con Oanh dữ lắm. Đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi nhưng con Oanh cứ chê ỏng chê eo là đồ công tử bột. Nghe nói tốt nghiệp Tú Tài ổng di du học và định cư bên Mỹ luôn hay gì đó. Hồi đó, biết Oanh thích màu tím hồng, ông cứ hái bông ô môi lén bỏ vào giỏ xe của Oanh. Mà ông Hùng này cũng ác, thiếu gì bông lại chọn bông ô môi tặng nhỏ Oanh. Thị xã nhỏ bé của tụi nó ô môi rất hiếm. Vậy mà, vào mùa thì tuần nào con Oanh cũng được một nhánh bông ô môi. Rồi tan đàn xẻ nghé. Ai cũng lao vào mưu sinh. Những cánh ô môi nằm buồn hiu hắt góc sân trường.
Nó giựt mình khi nhỏ Oanh đập vào vai: Nghĩ gì mà thẩn thờ vậy cha nội?
- Đâu có, tui nghĩ phải chi hồi đó bà chịu ông Hùng thì chắc giờ này bà không đến nỗi!
- Chưa chắc, cuộc sống mà!
Có tiềng xuồng cập bến. Chồng nhỏ Oanh về, hền hệch cười bắt tay:
- Ông ở lại ăn cơm với vợ chồng tui, mới câu được hai con cá ngát ngon lắm!
- Ừ, nhưng tối quá tui không qua sông về bển được
- Thì xả láng, sáng dìa sớm.
Nhỏ Oanh tất tả ra bến sông lấy cá chuẩn bị bữa cơm chiều. Dáng nhỏ liêu xiêu đi ngược gió. Bông ô môi rụng tím mặt sông chiều!
No comments:
Post a Comment