Monday, October 25, 2010

Mía trổ cờ!

 
- Thằng Hai à, mỗi khi thấy mía trổ cờ là tao nhắc. Nhắc hoài mà mày không nhớ hay sao?
- Dạ con nhớ rồi nội, nhưng ông già con không chịu về. Ổng nói ráng cày mấy năm nữa rồi về luôn, không ở bển nữa.
- Già rồi mà cày hoài, mai mốt nhức mình nhức mẩy rồi về báo tụi bây. Về đây hít thở khí trời sống cho phẻ.
- Con biết rồi! Thằng Tèo vừa đi vừa lầm bầm “mệt ông nội ghê ta, nói hoài hà”.
Năm nào cũng thế, hễ có gió chướng, mía trổ cờ là ông nội lại nhắc nó “quánh dây thép” kêu ba nó về ăn tết với nhà. Tía thằng Tèo tính sơ sơ vậy mà đi Mỹ cũng gần chục năm rồi. Lúc làm hồ sơ, thằng Tèo lớn nhất, có gia đình rồi nên kẹt lại. Mấy đứa em nó qua bên đó giờ cùng khá. Không biết làm gì nhưng tết nào cũng gửi về cho vợ chồng nó mấy trăm đô ăn tết. Hồi xưa bên này, mấy anh em nó mần ruộng cũng không đến nỗi đói nhưng tết nhứt tới là lo. Lo từ đầu bờ đến cuối ruộng. Năm nào tía nó về thì mấy đứa em nó không về. Cứ thay phiên nhau. Nó chỉ mong tía nó về thôi chứ mấy đứa em nó về, ngồi chung mâm cơm tất niên, thấy làm sao ấy. Bên này một chữ tiếng anh không biết, giờ thì xen tiếng tây, tiếng u nghe chói tai. Lại xức dầu thơm phức, còn nó cuối năm vẫn nghe mùi bùn. Riết rồi nó chặc lưỡi: “Thây kệ, miễn tụi nó vẫn xem mình là thằng anh hai là được rồi” Còn tía nó nữa, qua bên đó có chế độ lương bổng gì đó, lãnh mà hưởng, bày đặt làm thêm cho mệt. Bộ hồi xưa nghèo túng thiếu quá nên sợ hay sao vậy tía? Có lần nó hỏi tía nó thế.
Ổng nạt ngang, mày thì biết cái gì!
Nó tức anh ách : ừ, thì tía và mấy thằng em tui là việt kiều, biết nhiều, còn tui ngu
- Cái thằng…! Tía nó lắc đầu rồi quày quả ra thăm mộ bà nội!
Hồi sáng này, ra thăm ruộng, thấy vạt mía trổ cờ, nó giật mình vậy là đã hết năm. Nhanh quá trời quá đất. Tết năm nay chắc tía nó không về, đợi mấy năm nữa về luôn bên này. Tội nghiệp ông nội nó, năm nào cũng nhắc nó gọi điện thoại cho tía nó, mấy cô chú ở xa về ăn tết. Năm nào thiếu ai là ổng ngồi nhắc miết:
- Coi chừng năm sau tao không ăn tất niên với bây nữa à. Tao theo má bây luôn. Lúc này xương cốt thấy nhừ rồi!
- Đám cháu cố xúm vào: ủa, ông cố đi đâu, cho tụi con theo với! Hỏi miết đến khi ba má tụi nó nạt ngang mới chịu nín
Ông nội nó xoa đầu đám cháu cố cười hiền. Mà công nhận ông nội thằng Tèo hiền lắm. Hiền nhứt cái cồn Bần này. Nó nghe ông nội nói hồi xưa, ông cố nó là một trong những người khai thiên lập địa xứ này. Thảo nào, dòng họ nó ở đây được người ta kính nể quá trời. Sáng nay thằng Tèo nó lầm bầm với ông nội nhưng nó mong tía nó về ăn tết lắm. Hồi xưa, tía nó bên này ôm nhách, đen thui nhưng thấy mạnh cùi cụi. Còn giờ năm nào tía nó về cũng thấy mập ra nhưng da tái mét, gió tới lại ho sù sụ. Nó cũng thấy lo lắm! Tía nó mà không tranh thủ về, cứ cày bên đó hoài có ngày… Nó không dám nghĩ tới. Thôi, tranh thủ chạy ra chợ “quánh dây thép” cho tía nó. Không khéo chiều về ông nội ra la làng. Nó lật đật đắp phần bờ con lại ! Gió chướng thổi ràn rạt! Vạt mía trổ cờ xôn xao!

No comments:

Post a Comment