Thursday, October 21, 2010

Ký ức về mù u


Bướm vàng đậu trái mù u
Lấy chồng càng sớm lời ru càng buồn.
- Ừ, thì buồn thiệt đó ông à. Ông xã tui hồi còn học chung trường mình sao thấy đẹp trai, ga lăng và lịch sự thế. Vậy mà giờ nhìn ổng chán quá. Cứ say xỉn suốt ngày, người như tàu lá chuối rách. Hổng lẻ tui chê chồng tui thì kỳ quá. Nhỏ bạn mới gặp nó đã vội than vãn. Ngày mới ra trường, cả lớp bất ngờ khi nhỏ Oanh đi lấy chồng. Mà chồng nó chính là thằng bạn học chung khối, nổi tiếng là đẹp trai hát hay và học giỏi nhất khối. Nhưng rồi cũng kéo nhau đi chúc mừng đôi lứa xứng đôi. Nhìn khuôn mặt còn ngây thơ của tụi nó mà có đứa chặc lưỡi, rồi đây con Oanh sẽ khổ. Không lẽ lời nói năm nào ứng nghiệm hay sao? Nó nhìn hai đứa nhóc tha thẩn trước hiên nhà mà thấy thương nhỏ bạn. Thôi thì, dù sao bướm vàng cũng đã đậu trái mù u rồi. Ráng mà vượt qua, biết đâu đời 2 đứa tụi bây sau này giàu sag thì sao! Nó an ủi nhỏ bạn thế! Ừ, tui cũng hy vọng! Sao ông hổng lấy vợ đi? Đến nước này thì qua cái thời bướm vàng đậu trái mù u rồi đó. Nó cười cười: Ừ thì qua, nhưng tui sợ cảnh nheo nhóc này quá đi bà ơi! Ai cũng sợ như ông thì thế giới này hết người sao ? Tạm biệt nhỏ bạn cùng quê với lời ru ầu ơ giữa trưa hè. Hình như có tiếng gà xao xác. Rặng mù u cạnh bờ sôngtrước mặt nở trắng
 Hồi bé, nhà nội nó có cây mùa u ngay góc vườn cạnh con rạch nhỏ. Những chùm bông trắng tinh đong đưa theo gió, những quả tròn như hòn bi màu xanh lục là cả một thế giới của nó và đám cháu nội. Chơi Tề thiên đại thánh, đám con nít lấy là mù u kết làm mủ Tam Tạng mà dưới quê nó kêu bằng mão đó. Chọn nhánh mù u nào thẳng, dài chặt làm cây thiết bản của Tề Thiên, còn trái mù u nhỏ xíu, xanh lè vậy mà gọi là Đào Tiên, bó tay với lũ nhỏ chúng nó chưa? Cả đám con nít rồng rắn kéo nhau ra bờ sông lộng gió bày trò đi thỉnh kinh. Nó thì được phân công làm Tam Tạng vì... nó hiền. (vụ này cần xem lại). Thằng Long con cô tám nhỏ nhất, lanh lợi nhất được phân công làm Tề Thiên (Giờ thì nó chết rồi vì tự tử, bỏ cây thiết bản làm bằng nhánh mù u năm trơ trọi nơi góc vườn quê nội). Con Chi, con Hạnh khi thì làm tiên nữ, khi thì làm yêu nhền nhện (vụ này hổng lẽ chung được? )Cả đám quần thảo trên bãi sông ngày ấy đến đỏ đèn mới dô nhà. Giờ thì tất cả đi xa. Bãi sông lỡ ngày đó giờ thành bãi bồi sình lầy không thể nào bày trò được. Chỉ có rặng bần (lại là bần) ngày ấy ngóng mãi mà không thấy chúng nó về.
 
 Còn nó gắn với mù u quê ngoại một kiểu khác. Góc vườn quê ngoại nó cũng có cây mù u nhưng nhỏ hơn. Thân nó de ra bờ sông, ưởn ẹo như gái quê "mống chuồn" nhìn thấy ghét lắm! Trái mù u khi chín thì sậm màu, da nhăn nheo xấu ơi là xấu (Vụ chín là do nó nghĩ ra chứ quê nó không ai gọi mù u chín hết á). Mù u chín rụng đầy mặt sông, dập dờn theo con sóng nhấp nhô (ngoại nó kêu là lúc nhúc- ghê hén). Hễ cái gì nhiều, lúc nhúc là ngoại nó đem mù u rụng ra mà so. Hôm bữa sì phố mới bắt đầu đội mũ bảo hiểm, đứng trên lầu nhìn xuống nó thấy cũng giống mù u rụng. Phải có ngoại ở đây thế nào cũng la lên: Mèn ơi, gì mà nhiều như mù u rụng vậy bây?! Hồi đó nhà ngoại nghèo, chưa sử dụng điện mà chỉ dùng đèn dầu thôi. Ngoại và nó hay đi vớt trái mù u về đập ra, lấy hột phơi khô, đêm về xỏ xâu đốt thắp sáng. Cháy xong, tàn của nó dùng để xức ghẻ (Vụ này cho blogger Ghẻ chấm cơm được á). Mà hồi xưa con nít quê lúc nào mà ko có ghẻ. Tàn mù u trét vào thì bảo đảm hết liền. Giờ thì cây mù u quê ngoại đốn mất rùi, nghe đâu san bằng để làm khu công nghiệp. Ngoại thỉnh thoảng vẫn hay nhắc: Mù u xức ghe hay lắm con. Mày coi có đứa nào trên đó có ghẻ thì tìm mù u lên đó mà xức, hết liền hà. Ngoại cười móm mém. Bông mù u trong ký ức trắng tinh, trái mù u trong ký ức xanh tươi nguyên vẹn

No comments:

Post a Comment