Nhỏ út đi lấy chồng dưới huyện, hôm đưa dâu xong, đàng gái về, nó khóc như mưa, hàng dừa nước trước con rạch nhỏ nhà chồng nó lao xao. Không biết rồi gái thị xã có chịu nổi cảnh buồn thiu này không nữa! Mang tiếng là huyện giáp ranh thị xã nhưng cái xứ nhỏ út về làm dâu như ở chắc cà đao nào đó. Cỏ mọc đầy lối đi, dừa nước chen dầy con rạch! Mẹ nó xoa đầu nhỏ út nhắn nhủ: "Ráng nghen con". Nó thì chọc "Ai biểu mày thương trai miệt vườn rồi khóc!". Nhỏ út bật cười giữa dòng nước mắt tèm lem! Mới hôm qua, nhỏ út nhắn anh hai về ăn dừa nước. Mà là dừa nước bên chồng của nó mới ghê! Cùng là anh em một nhà nhưng út nó sinh sau đẻ muộn nên không thừa hưởng nhiều trò chơi quê như nó. Còn nó mỗi lần nghỉ hè là dzọt về ngoại để "phá phách" cho đã. Đối với nó, nhà ngoại là cả một thiên đường, ở đó nó có cả một mùa hè với những buổi trưa đầu trần chân đất đi hái trộm trái cây bị rượt chạy té sấp ngữa; có những buổi mò tép, xúc cá đến quên về; ở đó nó có những lần dầm mưa đêm đi đặt nò bắt cá bống trứng, lạnh đến run người. Ở đó, nó có cả một dòng sông tuổi thơ với nhiều kỷ niệm! Nói sông cho lớn chứ chỉ là con rạch nhỏ chạy ngang xóm. Trưa hè, cả đám cởi hết quần áo nhảy ùm xuống sông. Nó không dám cởi quần nhưng tụi bạn cứ chọc "lêu lêu, dân chợ không dám cởi truồng, chắc là không có....". Tức quá, nó tuột phắt và dòng nước mát đón nó vào lòng
Khi nước ròng sát đáy, cả đám đi tìm cá bống trong bẹ dừa nước. Thấy chổ nào ngon ăn là thọc tay vào. Giành nhau chí chóe vang cả khúc sông! Có lần ham cá, nó thọc tay vào bẹ dừa nước bị ba khía kẹp đến chảy máu tươi. Đau thế nhưng tỏ vẻ anh hùng, không thèm la, bẻ càng ba khía quăng ra trong khi mặt mày méo xẹo! Bắt cá bống chán chê, cả đám bày trò chơi năm mười (Sách vở người ta gọi là trốn tìm cho nó... văn học đó) khi con nước bắt đầu lớn lại. Những bụi dừa nước là nơi trốn tuyệt vời nhất.Ở đó có nước, có gió, có bụi bông dừa nước thơm thơm. Mát quá nhiều lúc nó ngẻo đầu ngủ quên bị tụi nó cho uống nước no bụng! Nghĩ lại giờ nó còn hận! Rồi chia phe nhau đánh trận giả với súng bập dừa, với lựu đạn là những nắm sình được vo tròn. Mỗi lần hô xung phong, mấy thằng nhóc tồng ngồng đứng dậy xáp lá cà! Sình đất văng đến tận đầu. Cười chỉ thấy hàm răng! Cả đám chỉ chịu về khi con bìm bịp kêu báo hiệu nước ròng lần nữa! Tuổi thơ cứ trôi theo dòng chảy con rạch nhỏ trước nhà ngoại. Ngoại giờ đã già, không thể cùng nó đi đặt nò bắt cá, không thể ra bờ rạch réo gọi đến khản hơi cái thằng cháu mê chơi quên về, không thể đẻo cho nó những khẩu súng bập dừa chơi trận giả. Ngoại nó cũng không ngồi chằm lá dừa nước để lợp nhà. Bây giờ người ta đổ nóc bằng hết rồi, còn đâu mái lá để gió lùa mỗi bận trời mưa! Tiếng bìm bịp kêu, tiếng cười đùa của lũ trẻ giữa trưa hè, súng bập dừa, những viên đạn bằng sình theo nó lên chốn thị thành đã bị gió bụi cuốn đi mãi miết. Ở quê ngoại, rặng dừa nước vẫn lao xao đón gió, vẫn xạc xào hát bài ca sông nước để chờ hình bóng lũ trẻ ngày xưa! Giờ tụi nó đi tận phương trời nào!(Chuyện cũ viết lại- SG Tháng 8-2009)
Khi nước ròng sát đáy, cả đám đi tìm cá bống trong bẹ dừa nước. Thấy chổ nào ngon ăn là thọc tay vào. Giành nhau chí chóe vang cả khúc sông! Có lần ham cá, nó thọc tay vào bẹ dừa nước bị ba khía kẹp đến chảy máu tươi. Đau thế nhưng tỏ vẻ anh hùng, không thèm la, bẻ càng ba khía quăng ra trong khi mặt mày méo xẹo! Bắt cá bống chán chê, cả đám bày trò chơi năm mười (Sách vở người ta gọi là trốn tìm cho nó... văn học đó) khi con nước bắt đầu lớn lại. Những bụi dừa nước là nơi trốn tuyệt vời nhất.Ở đó có nước, có gió, có bụi bông dừa nước thơm thơm. Mát quá nhiều lúc nó ngẻo đầu ngủ quên bị tụi nó cho uống nước no bụng! Nghĩ lại giờ nó còn hận! Rồi chia phe nhau đánh trận giả với súng bập dừa, với lựu đạn là những nắm sình được vo tròn. Mỗi lần hô xung phong, mấy thằng nhóc tồng ngồng đứng dậy xáp lá cà! Sình đất văng đến tận đầu. Cười chỉ thấy hàm răng! Cả đám chỉ chịu về khi con bìm bịp kêu báo hiệu nước ròng lần nữa! Tuổi thơ cứ trôi theo dòng chảy con rạch nhỏ trước nhà ngoại. Ngoại giờ đã già, không thể cùng nó đi đặt nò bắt cá, không thể ra bờ rạch réo gọi đến khản hơi cái thằng cháu mê chơi quên về, không thể đẻo cho nó những khẩu súng bập dừa chơi trận giả. Ngoại nó cũng không ngồi chằm lá dừa nước để lợp nhà. Bây giờ người ta đổ nóc bằng hết rồi, còn đâu mái lá để gió lùa mỗi bận trời mưa! Tiếng bìm bịp kêu, tiếng cười đùa của lũ trẻ giữa trưa hè, súng bập dừa, những viên đạn bằng sình theo nó lên chốn thị thành đã bị gió bụi cuốn đi mãi miết. Ở quê ngoại, rặng dừa nước vẫn lao xao đón gió, vẫn xạc xào hát bài ca sông nước để chờ hình bóng lũ trẻ ngày xưa! Giờ tụi nó đi tận phương trời nào!(Chuyện cũ viết lại- SG Tháng 8-2009)
No comments:
Post a Comment