Thursday, October 21, 2010
Góc quê nhà- Bông bần quê nội
Cô út lấy chồng tận Cà Mau! Năm ngoái đi công tác, nó tranh thủ chạy xuống Năm Căn thăm cô. Ba nó chỉ có mấy anh chị em nhưng cô út là người đi xa nhất, nhiều khi mấy năm mới gặp cô nhân dịp giỗ bà nội hay tết nhất. Lần đó là gần tết, gió chướng non đã la đà khắp xóm. Cô út chỉ tay ra rặng bần ngoài dòng sông trước mặt: Bần chín hết rồi N à, cô nhớ nhà quá nhưng năm nay chắc không về Bến Tre được rồi! Mùi bần chín chua chua, ngọt ngọt lan theo gió quyện vào giọng buồn buồn của cô út nó. Hồi nhỏ ở Bến Tre, khi về quê, Ông nội và nó cùng mấy đứa em ra sông Hàm Luông kéo lưới mỗi khi nước ròng. Lần nào nó cũng bắt ông nội bẻ cho nào là bần non, bần già, bần chín và bông bần túm đầy áo học trò. Nội nó hay la: ham chi cái loại cây nghèo khó thế con? Nói thế chứ ông nội nó lần nào cũng hái cho nó cơ man nào bần. Thế nào ông nội cũng nhắc: Bây lựa mấy trái chín về cho bà nội nấu canh chua cá nhen! Mỗi lần tết, thế nào cả gia đình bên nội cũng chèo ghe lên thị xã sắm tết. Nó quá giang theo về nhà nội cúng rước ông bà. Có năm về trễ, đom đóm thắp đèn trong rặng bần sáng rực cả bờ sông. Nó đòi bắt bỏ vào chai, ông nội không cho vì ai mà bắt đom đóm sẽ " đụng đâu bể đó" . Nó lý sự lại: Con có bắt đom đóm đâu mà con cũng làm bể đồ tùm lum nè. Ông nội cười: Tổ cha mày chứ cãi nội. Bà nội thì ân cần: Thôi con, để nó trên cây nhìn nó mới đẹp, mới sáng chứ. Giờ thì bà nội đi xa rùi, xa lắm, ông nội thì già lắm, không thể nào ra sông hái bần cho nó nữa. Sông Hàm Luông vẫn còn đó, rặng bần vẫn đong đưa mỗi khi mùa gió chướng về. Lũ cháu của nội giờ đã tứ tán. Tết đứa nào về cũng thủ chút rồi đi, bỏ ông nội nhìn theo ngẩn ngơ. Gió chướng lùa qua, bông bần rụng trắng bờ sông quê nội!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment